Ты с кораблем прощалась ...
НИКОЛАЙ МИХАЙЛОВИЧ РУБЦОВ
С улыбкой на лице и со слезами
Осталась ты на пристани морской,
И снова шторм играет с парусами
И всей моей любовью и тоской!
Я уношусь куда-то в мироздание,
Я зарываюсь в бурю, как баклан
За вечный стон, за вечное рыдание
Я полюбил жестокий океан.
Я полубил чужой полярный город
И вновь к нему из странствия вернусь
За то, что он испытывает холод,
За то, что он испытывает грусть.
За то, что он наполнен голосами,
За то, что там к печали и добру
С улыбкой на лице и со слезами
Ты с кораблем прощалась на ветру...
Em tiễn tàu đi...
Nicolai Mikhailovich Rubtsov
Em nở nụ cười lẫn dòng nước mắt
Trên bến cảng này đứng lại một mình em,
Bão tố ngoài khơi lại đùa giỡn buồm anh
Lại vò xé tình yêu và nỗi buồn sâu thẳm!
Anh vụt lao đi nơi nào vô định lắm
Như cánh chim trời trong trong bão biển vùi thân
Vọng tiếng thở than nức nở mãi ngàn năm
Anh mê đắm cả đại dương khốc liệt.
Anh mê đắm nơi tận cùng xa thẳm
Sau chuyến viễn du anh lại sẽ trở về
Vì đó là nơi giá lạnh đã tái tê,
Đã nếm trải nỗi u buồn cay đắng.
Vì đó là nơi đầy giọng người rộn rã,
Nơi đến niềm đau và những điều lành
Là nơi em cười lẫn nước mắt tiễn anh
Với con tàu đi trên đầu ngọn gió…